Friday, September 25, 2015

Bài học hay qua những tiểu thuyết ngôn tình

Chúng ta bị cuốn theo những cốt truyện ngôn tình bùi ngủi bùi ngùi, những tình cảm đẹp như trong tranh, rồi khóc cười cùng nhân vật. Nhưng ở mỗi một câu truyện bạn sẽ bất ngời bởi một câu nói quá hay quá ý nghĩ không phải ai đọc truyện cũng có thể cảm nhận và nhớ, chỉ những tâm hồn đồng điệu và nhạy cảm hay những con người tinh tế  mới cảm nhận được điều đó.


Giống nhau đôi mắt, nhưng không cùng cách nhìn.
Giống nhau đôi tai, nhưng không cùng cách nghe.
Giống nhau đôi môi, nhưng không cùng cách nói.
Giống nhau trái tim, nhưng không cùng suy nghĩ.

Phải chăng vì như vậy, mà nỗi buồn của mỗi người đều không giống nhau?

Trải qua bao hợp-tan-thương-hờn, tớ nghĩ tụi mình đã đến lúc chỉ cần biết nhau vẫn đang bình an, là đủ. Còn bình an cùng ai, đã không còn quan trọng. Không mong cầu chiếm hữu, không hỏi han khách khí, không dõi theo từng tí từng ly, chỉ thỉnh thoảng nhắn một cái tin vu vơ từ hơn mấy ngàn cây số, bảo rằng đang ăn món cũ, và nhớ nhau… Chỉ vậy thôi, là bình an rồi!
{ Đi đâu cũng nhớ Sài Gòn và… Em – Anh Khang }

Gặp một người chỉ cần ba giây, biết một người cần nửa năm, thích một người chỉ cần một câu nói, nhưng quên một người lại mất cả đời.
[ Weibo | Dịch: Jinie Lynk – Nanie’s ]

Thành phố này đủ nhỏ để em chỉ cần bước chân ra đường là sẽ gặp phải những người em chán ghét đến oán hận cả đời không muốn chạm mặt lấy một lần mà vẫn cứ đều đặn gặp. Nhưng thành phố này cũng đủ lớn để mỗi ngày dù em có đi bao nhiêu vòng, đến bao nhiêu chỗ cũng không gặp được anh. Chồng tương lai, anh có hay không đang ở thành phố này?
[ Writen & Photo by Jinie Lynk – Nanie’s ]

Để Gió Cuốn Đi

About Để Gió Cuốn Đi

Author Description here.. Nulla sagittis convallis. Curabitur consequat. Quisque metus enim, venenatis fermentum, mollis in, porta et, nibh. Duis vulputate elit in elit. Mauris dictum libero id justo.

Subscribe to this Blog via Email :